
Những thiên thần không nói – Angels TokyoLife

Họ tuy không nói được nhưng họ làm rất giỏi, suy nghĩ họ cũng cực kỳ nhạy bén nữa nha. Mỗi lần tôi có chuyện gì buồn, hay áp lực lại vào kho khóc thút thít thì y chang 5, 10 phút sau là anh ấy vào hỏi thăm “sao thế? Buồn à?”. Cách hỏi rất đơn giản nhưng chứa đựng trong đó là sự quan tâm từ một người cộng sự trong công việc, một người anh thân thiết.
Mỗi con người TokyoLife ở đây chắc hẳn luôn thường trực trong mình những câu chuyện riêng, những nỗi niềm vui buồn khác nhau đúng không ạ?
Bản thân em bước chân vào ngôi nhà TokyoLife cũng thấm thoát gần 3 năm. Một quãng đường không dài nhưng cũng chẳng hề ngắn. Với ngần ấy thời gian học tập và làm việc, trải qua những ngày hè thư thải vừa làm vừa học, cũng có lúc cong đít lên chạy target cho những ngày đông bận rộn không thấy mặt nhau.
Vẫn còn nhớ thời gian đầu trong cửa chỉ toàn là những bạn Chăm sóc khách hàng. Mà đặc thù ở Huế là không tài nào kiếm nổi lấy một nam nhân đâu nên lúc nào chị em cũng bảo ban nhau làm việc, từ khuân vác hàng, kiểm hàng, kho bãi, vệ sinh,… thời gian ấy bận mà vui lắm.
Rồi có đợt công ty gửi mail tuyển dụng các bạn Khuyết tật vào làm vị trí Chăm sóc hàng hóa và cửa hàng thì ai ai cũng hoài nghi rằng: “Mình sẽ giao tiếp họ thế nào đây?”, “ Họ làm được việc không mà tuyển vào?”,… hàng loạt ý nghĩ và câu hỏi dồn dập đến trong đầu.
Sau đó cửa hàng em cũng tuyển được 2 bạn, tại em nhỏ hơn nên em hay gọi tên là anh Cương và chị Thúy. Ấn tượng lần đầu gặp mặt không gì hơn là sự ngại ngùng của đôi bên. Họ ngại vì họ không biết làm thế nào cho mình hiểu “họ cần giúp gì không?”, “cần họ làm gì cho mình không?”. Và chính bản thân mình cũng không biết làm sao để bắt đầu một chuyện.
Lúc đầu chúng em chỉ khua chân múa tay thật nhiều để làm sao cho 2 anh chị hiểu. Nói chứ em cũng múa lắm mà không biết anh chị có hiểu không. Cứ làm xong là nói miệng “hiểu em nói không?”. Để giải quyết vấn đề này thì ngay lập tức chúng em được tổ chức một buổi học về ngôn ngữ người Điếc, thế là em cũng biết tên của mình trong ngôn ngữ của họ sẽ ký hiệu tay thế nào, khi đói sẽ làm thế nào, cảm ơn ra sao,… Bao nhiêu thứ hay ho trên đời mà cứ nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ phải đụng tới hay học được đâu mọi người ạ, thú vị kinh khủng luôn ấy.
Mỗi lần mình giúp người ta làm gì cũng cảm ơn hết, làm sai là xin lỗi ngay chứ không phải như mình nhiều lúc mở miệng ra nói chuyện người lạ còn khó khăn huống gì là cảm ơn hay xin lỗi ai. Vì mình có cái tính ngại ngùng việc nhận sai hay cảm ơn lắm, thật vô lý đúng không ạ.
Bởi vậy mà con người họ rất sòng phẳng đúng ra đúng, sai ra sai. Làm giỏi được ngay dấu tay like số một, làm tệ thì nhận ngay cái dislike dở tệ, không sợ người khác nghĩ gì cứ hiện thực mà phản ánh thôi. Thế rồi thời gian trôi qua em được xếp làm cùng ca với Anh Cương nên tiếp xúc với anh ấy rất nhiều, thực sự em rất mến người anh này.
Các bạn thử tưởng tượng về một người con trai cơ bắp, vẻ ngoài ưa nhìn, rắn rỏi, lúc nào cũng tươi cười và hòa đồng (bật mí luôn là anh ấy hay giao tiếp bằng cách viết chữ ra giấy vì sợ nói mọi người không hiểu), rất chu đáo với chị em trong cửa hàng. Chắc nghĩ tới đây các bạn sẽ nghĩ người con trai như này nếu là người bình thường thì chắc sẽ có rất nhiều người yêu đúng không ạ? Chẳng giấu gì, hiện tại anh ấy cũng rất nhiều người yêu đó nha, nhưng đó là vấn đề cá nhân thôi mình quay lại với công việc cửa hàng thôi nào.
Đối với công việc thì trái ngược với những suy nghĩ thiển cận ban đầu về họ, anh ấy lại chứng minh ngược lại một cách đầy thuyết phục.
Trên trang cá nhân Facebook ấy từng nói thế này, em xin trích nguyên văn:
“Xin chào! Ngôn ngữ mọi người và lắng nghe!
Tôi bị điếc. Tôi không bị hỏng!
Tôi bị điếc. Tôi không câm!
Tôi bị điếc. Tôi không ngu!
Tôi bị điếc. Tôi không bị suy yếu!
Tôi bị điếc. Tôi không phải người nghèo!
Tôi bị điếc. Tôi không bị tàn tật!
Tôi bị điếc. Tôi không tìm kiếm sự thông cảm!
Tôi bị điếc. Tôi không thấy xấu hổ!
Tôi bị điếc. Tôi có văn hoà của riêng mình!
Tôi bị điếc. Tôi có ngôn ngữ của riêng tôi!
Tôi bị điếc. Tay tôi nói chuyện!
Tôi bị điếc. Mắt tôi nghe thấy!
Tôi bị điếc. Tôi rất nhiều hơn bạn nghĩ!
Tôi bị điếc. Tôi yêu cầu sự tôn trọng!
Tôi bị điếc. Tôi có khả năng đặc biệt!
Tôi bị điếc. Tôi sự hào là tôi!
Tôi bị điếc. Tôi có ước mơ và khát vọng giống như bạn!
TÔI CÓ THỂ LÀM BẤT CỨ NGƯỜI NÀO NGHE
NÀO CÓ THỂ LÀM NGOẠI TRỪ!
Tôi bị điếc. Tôi cười tôi yêu, tôi sống chiến thắng!
Tôi bị điếc. Tôi không phải là một thống kê!”
Thật vậy, bạn chẳng nghĩ được đâu anh ấy làm được mọi thứ mà chẳng nề hà gì cả. Cứ thấy việc là lao vào làm thôi, không nghỉ tay quá lâu. Từ việc chăm sóc hàng hóa, mở cửa, lau kính đến cả chụp ảnh mẫu nam đều anh cân tất.
Vẫn nhớ như in những lần tranh giành lau cửa kính bảo tại tôi lau bẩn nữa cơ. Lau sạch và bóng đến mức khách đi vào không để ý là cứ bị đâm đầu đến mẻ trán, vừa phải chạy hối hả ra xem khách thế nào, bôi dầu rồi lại quay ngắt vào mắng yêu cái “thấy chưa bảo lau sạch vừa thôi mà lại”, rồi ai nấy tủm tỉm cười làm việc tiếp.
Bạn sẽ chẳng thể nghĩ được những lần chụp mẫu là phải năn nỉ, ỉ ôi lắm mới chụp vì anh ấy ngại vả lại cửa hàng chẳng có lấy bóng nam nhân nào nên phải ra sức nhờ thôi. Nào là lựa mẫu sao cho đẹp nè, phối đồ chất chất anh ấy mới mang nha, chưa kể mình không chụp mà cũng phải oặn ẹo đến vẹo xương sống để chỉ anh ấy cách tạo dáng, quá trời khổ luôn nhưng mà vui cực. Vừa vui lại vừa có mẻ ảnh đăng bài bán cho khách xem.
Còn cả những lúc bán hàng không cần lọc trưng lại đâu nhé. Bán mẫu nào y chang 5 phút sau là anh ấy lấy về trưng lại giùm rồi thế là chị em lại được thảnh thơi thêm tý để có thời gian tư vấn khách hàng hơn.
Rồi bạn sẽ tiết kiệm được sức lực bao nhiêu, đỡ vất vả bao nhiêu thì từng chuyến xe hàng về mấy chục kiện, kiện nào kiện nấy to hơn người chứ chả đùa lại được một anh cao to, sức dài vai rộng bảo các chị em xê ra để anh bưng tất. Bưng hàng rồi còn phụ kiểm hàng nữa nè, buộc hàng rồi cho lên kho. Anh ấy luôn làm việc một cách tỉ mỉ và chu toàn như vậy.
Họ tuy không nói được nhưng họ làm rất giỏi, suy nghĩ họ cũng cực kỳ nhạy bén nữa nha. Mỗi lần tôi có chuyện gì buồn, hay áp lực lại vào kho khóc thút thít thì y chang 5, 10 phút sau là anh ấy vào hỏi thăm “sao thế? Buồn à?”. Cách hỏi rất đơn giản nhưng chứa đựng trong đó là sự quan tâm từ một người cộng sự trong công việc, một người anh thân thiết.
Họ tuy không lành lặn về cơ thể nhưng họ lành lặn về suy nghĩ, về cách làm việc, lành lặn về tình cảm. Họ cho ta nhiều hơn những gì ta nghĩ, cho ta kỷ niệm, cho ta 1 một người cộng sự quá tuyệt vời. Thầm luôn cảm ơn vì trong cuộc đời mình đã gặp được họ, để ta có thêm trải nghiệm, có thêm những người bạn và cả những điều ta cần học hỏi.
Nhưng rồi chuyện không may đến với Anh, anh bỏ lại tất cả những dở dang ở hiện tại, không màng đến ai mà ra đi mãi mãi ở cái độ tuổi phơi phới sức trẻ. Và cũng chính từ giây phút này, kể từ hôm nay tất cả chỉ còn là kỷ niệm vui buồn giữa Anh và chúng em. Kỷ niệm vẫn còn đó nhưng bóng anh dần khuất lui đằng xa nhìn những đứa em, nhưng người bạn mình thay mình làm nốt những công việc còn dang dở.
Từ nay chẳng còn ai cùng em làm việc nữa, cũng chẳng ai dạy em cách nói bằng ký hiệu tay. Rồi từng chuyến xe hàng vẫn về mà chẳng còn ai bảo xê ra để mình anh ấy làm nữa. Những miền ký ức, kỷ niệm vẫn theo thời gian và không gian ùa về trong tâm trí nhưng sẽ không còn người anh hiền lành, tình cảm chia sẻ cùng nữa.
Những lời tâm sự tận đáy lòng em sẽ chẳng tài nào thốt nên lời vì bản thân mình quá yếu đuối và mít ướt. Cũng cảm ơn đến ban văn hóa của công ty như là cầu nối để em có thể giải bày nhiều như thế này.
Có sẽ có nơi cần anh hơn, cần anh đến với một vai trò và nhiệm vụ nào đó. Vậy thì anh hãy cứ an tâm nha, chúng em vẫn ở đây thay anh làm tất cả mọi việc mà anh còn dở dang. Em cũng hứa tự mình cố gắng làm tốt những công việc mà anh vẫn hay chê trách làm còn dở tệ. Sẽ thay anh lau cửa kính thật sạch, buộc hàng thật chắc và cả trưng hàng đầy đủ nữa. Chỉ cầu mong anh ở một phương trời nào đó hãy sống thật tốt, thật vui vẻ như anh vẫn sống và làm việc ở đây anh nhé!!
Luôn yêu thương và kính trọng Anh!
I Love You!
Nguyễn Thị Hoài Thương
*Bài viết đoạt giải cuộc thi “Angels đã mang lại điều gì cho tôi?”