
Những người phụ nữ đặc biệt trong ký ức của Thiên thần xưởng Nguyễn Văn Cừ

Trong mỗi chúng ta, ai cũng có những câu chuyện đáng nhớ về thời thơ ấu của chính mình. Đối với các Thiên thần xưởng Nguyễn Văn Cừ, câu chuyện về hành trình trưởng thành của họ lại càng trở nên đặc biệt hơn nữa. Từ khi còn nhỏ, việc sinh hoạt hằng ngày cho đến học hành, hầu như trong mỗi việc họ làm đều cần sự quan tâm, giúp đỡ của những người xung quanh. Và sẽ thật thiếu sót nếu như không nhắc đến sự hỗ trợ to lớn từ những người mẹ, người chị đã luôn sát cánh bên các Thiên thần trong những năm tháng ấy.
“Tuổi thơ dữ dội” cùng mẹ
Đối với anh Nguyễn Kiên (1994), mẹ luôn là người bạn, người đồng hành cùng anh trên mọi chặng đường. Ngay khi vừa tròn một tháng tuổi, một tai nạn y tế ập đến đã tạo bước ngoặt trong cuộc đời anh làm anh mất đi khả năng sử dụng tay phải như bao người.
Do những vấn đề về sức khỏe, hành trình đến với con chữ của anh trở nên thật đặc biệt. Anh kể: “Hồi nhỏ, do không viết được bằng tay phải. Mình gặp rất nhiều khó khăn trong việc luyện chữ và khó theo kịp tốc độ của các bạn”. Anh không thể nhớ đã bao lần mình anh là người cuối cùng viết xong bài trên lớp. Việc học hành của anh sẽ không thể tiến bộ được nếu không có những buổi tối khuya, anh và mẹ cùng nhau nắn nót từng con chữ đầu tiên. Mỗi tối, sau một ngày vất vả với công việc đồng áng, mẹ vẫn luôn dành thời gian hướng dẫn anh thực hiện những con tính cơ bản, đọc những câu thơ vỡ lòng. Hành trình ấy kiên trì ấy kéo dài mãi cho đến khi anh lên cấp 2.
Là một cậu học trò có tính cách khá nghịch ngợm, đã bao lần anh đã được “tuyên dương” trên sổ đầu bài với những bài kiểm tra điểm kém. Những lần đó, những trận đòn roi, những câu răn dạy của mẹ đã giúp anh trở thành con người trưởng thành, chín chắn như ngày hôm nay. Anh chia sẻ: “ Khi đi học, do cơ thể yếu ớt nên mình không thể tham gia các môn thể dục theo yêu cầu. Nhiều lúc trong môn chạy bền mình đứng cuối lớp. Có những bài kiểm tra điểm kém phải giấu đi, không mình bị mẹ đánh mất”.

Tuổi thơ của anh cũng “dữ dội”như trong câu chuyện của nhà văn Phùng Quán, với những trò quậy phá, nghịch ngợm cùng em trai. Mỗi lúc như vậy, mẹ luôn trở thành “trọng tài” bất đắc dĩ phán xử. Và lẽ dĩ nhiên, với vai trò của một người anh cả, anh luôn là người “đi tiên phong” trong những quyết định của mẹ cùng những trận đòn roi.
Khi nhớ lại những kỷ niệm “không thể nào quên” đó, ánh mắt anh ngời sáng hạnh phúc.
Hành trình không đơn độc
Hạnh phúc, điều chúng ta hằng mong tìm kiếm trong cuộc sống, đôi khi là những điều giản đơn. Ít ai biết được rằng, anh Hồ Văn Xếp – thành viên cộng đồng Tà Ôi và là Thiên thần đoạt giải trong cuộc thi “Angels đã mang lại điều gì cho tôi?” đã có một hành trình trưởng thành đầy nghị lực. Từ những tháng năm đầu đời, anh Xếp đã không may mất đi khả năng vận động tay trái. Khó khăn chưa dừng lại ở đó khi anh Xếp tròn 2 tuổi, mẹ anh đã lìa xa cuộc đời. Tuy mẹ mất sớm, nhưng tình cảm anh dành cho mẹ không hề nhạt phai. Với anh,”người mẹ là người đặc biệt nhất, từ khi sinh ra, mẹ đã luôn che chở, bảo vệ mình”. Cùng đồng hành trong cuộc sống đầy khó khăn, anh Xếp may mắn có những người chị yêu thương, đặc biệt là hai chị gái.

Sức khỏe anh yếu ớt từ bé, mỗi khi đông về, các chị thường đan móc những chiếc áo len giúp anh vượt qua khí hậu lạnh lẽo nơi núi rừng. Những hôm trái gió trở trời, đã không biết bao ngày, hai chị không quản đêm ngày, săn sóc cho anh, chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ. Tình cảm mà các chị dành cho anh đã xóa tan cái lạnh buốt giá mùa đông.
Ngay từ những ngày đầu đến với trường lớp, mỗi ngày, ba chị em lại cùng nhau đi bộ trên đoạn đường khúc khủy 1km, không kể ngày mưa ngày nắng. Sáng sớm, hai chị thường xuyên dậy sớm và bắt tay chuẩn bị những bữa cơm trưa nóng hổi cho anh. Anh chia sẻ “Mỗi ngày mình đều được ăn những món ăn ngon từ các chị. Đến giờ, mình vẫn còn nhớ hương vị thơm ngon của những món cá rô phi, cá khô xào dọc mùng, canh bí…”
Tình yêu thương anh nhận được từ gia đình, từ các chị đã trở thành nguồn động lực to lớn, giúp anh vượt qua những khoảng thời gian khó khăn của cuộc đời.
Những người phụ nữ tuyệt vời
Đối với anh Xếp, anh Kiên cùng nhiều Thiên thần tại xưởng may của chúng tôi, sự đồng hành và hy sinh thầm lặng của người mẹ, người chị trong cuộc sống thật đáng trân trọng. Tháng 10 – tháng của phụ nữ Việt Nam, chúng tôi xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến người mẹ, người chị đã và đang luôn bên cạnh, đồng hành cùng chúng tôi trên chặng đường dài phía trước.
Nguyễn Phương Anh