Điều tôi học được khi hẹn hò với người Điếc

Ngôn ngữ được coi là “cầu nối”, là sợi dây kết nối giữa con người với con người, không chỉ có ngôn ngữ thông thường mà cả ngôn ngữ ký hiệu – ngôn ngữ được cho là “độc quyền” của người Điếc. Bạn có bao giờ tự hỏi khi người Điếc và người Nghe khi yêu nhau, họ sẽ giao tiếp thế nào không? Chúng ta hãy cùng tìm hiểu thông qua câu chuyện của chị Robin Cassady nhé.

Khi chúng ta có một thính lực tốt, đó là một món quà – một món quà mà chúng ta luôn trân trọng từng ngày. Lần đầu tiên tôi hẹn hò online cũng là lần đầu tiên tôi “yêu xa”, là cùng một anh chàng trong quân đội và anh ấy thậm chí còn không có ý định quay về (anh ấy muốn ở lại Châu Âu). Cảm giác khi hẹn hò online khá kỳ lạ khi các hoạt động giải trí, những trải nghiệm khi yêu và cảm giác lâng lâng, háo hức đều diễn ra cùng lúc.

Sau này, cuối cùng, tôi đã gặp anh, một người đã gắn bó với tôi trong hơn 2 năm qua. Anh ấy vui tính, có chút vụng về, từ những gì tôi thấy trong phần giới thiệu của anh ấy trên mạng (một anh chàng 21 tuổi với vẻ ngoài khá thu hút).

Trước khi quyết định gặp mặt, chúng tôi nhắn tin qua lại trong một thời gian dài, nhưng điều đó xảy ra khi tôi biết anh ấy là người Điếc. Suy nghĩ đầu tiên khi ấy là, không đời nào tôi hẹn hò với một người Điếc, điều đó quá xa lại với tôi. Nhưng khi lắng nghe con tim mình, điều mình mong muốn, tôi nhận ra mình là người luôn muốn tìm và học hỏi điều gì đó mới mỗi ngày, nên tôi đã nghĩ, chắc không phải quá không khả thi đâu.

Và rồi, chúng tôi đã đi chơi rất nhiều, tôi bắt đầu học ngôn ngữ ký hiệu từ bạn trai, và gia đình anh ấy. Phải rồi, gia đình anh ấy cũng là người Điếc. Cảm nhận của tôi ban đầu không chỉ là cảm giác mới mẻ khi bước vào một thế giới mới, nó giống như khi bước vào miệng cọp vậy. Tôi khá lo lắng! Nhưng thật may, tôi nắm bài học khá nhanh, thật cảm ơn Internet, các video trên Youtube đã giúp tôi nắm đúng các tư thế tay cùng biểu cảm khuôn mặt. Một người Điếc sẽ biết bạn có phải người Điếc không dựa vào cách bạn dùng ngôn ngữ ký hiệu. Tôi được mọi người trong gia đình anh yêu quý, chào đón đến với họ cũng như cộng đồng của họ, và chỉ sau vài tuần, tôi được em gái anh đặt tên bằng ngôn ngữ ký hiệu. Được đặt tên bằng ngôn ngữ ký hiệu từ một người Điếc giống như bạn được nhận một món quà, một điều một người Nghe phải mất một thời gian dài để hiểu về cộng đồng của họ mới được họ yêu quý.

Sau hai năm, mối quan hệ của chúng tôi trở nên tồi tệ. Tôi không còn cảm thấy thích thú với anh ấy như cảm giác nên có của hai người đang trong một mối quan hệ. Tôi đã cố chấm dứt mối tình này một lần, nhưng không thành, vì dù tôi có nói gì, tôi luôn cảm thấy rằng anh ấy cần tôi. Tôi phải làm gì đây? Tôi tiếp tục. Tôi tận hưởng khoảng thời gian cùng cộng đồng người Điếc. Tôi rất yêu mến bạn bè và gia đình anh. Tôi cảm thấy như thể, không chỉ có tôi rời bỏ anh ấy, mà họ cũng vậy. Một chuyến “trải nghiệm” tội lỗi.

Cuối cùng, tôi quyết định chấm dứt. Tôi không thể bước tiếp với một người mà tôi không yêu, không có cảm giác được kết nối với anh. Tôi coi anh chỉ là bạn. Tôi của tuổi 23 cần nghĩ đến tương lai và, tương lai của tôi không có anh. Tôi đã mất một khoảng thời gian dài để trưởng thành. Đến giờ, chỉ duy nhất một thành viên trong gia đình anh còn liên lạc với tôi và hiểu điều này.

Trong buổi công chiếu phim Fast and Furious 7, trong khi đang xếp hàng tại rạp phim cùng con gái của bạn trai, tôi trông thấy một gia đình người Điếc đang cố gắng để gọi đồ. Tôi quan sát họ, cố gắng nhớ lại những kiến thức về ngôn ngữ ký hiệu sau gần một năm không tiếp xúc với cộng đồng người Điếc. Tôi chạm vào vai một người phụ nữ trong gia đình đó và sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để hỏi rằng, liệu tôi có thể giúp gì họ không. Cô cảm ơn tôi và cho phép tôi phiên dịch để gọi đồ với thu ngân. Tôi cảm thấy thật tuyệt vời, không chỉ vì có thẻ giúp đỡ họ, mà còn có thể sử dụng ngôn ngữ ký hiệu, ngôn ngữ mà tôi đã dành rất nhiều thời gian và công sức để học trong vòng 2 năm hẹn hò của tuổi trẻ.

Người Nghe đôi khi có thể rất dễ hiểu nhầm về cộng đồng người Điếc. Trước khi bắt đầu hẹn hò với một người Điếc, tôi cũng không hiểu nhiều về họ, tôi nghĩ, Điếc là một dạng khuyết tật (như chúng ta vẫn suy nghĩ như vậy). Họ là những người bình thường, với cảm xúc và suy nghĩ giống chúng ta. Mặc dù mối quan hệ giữa chúng tôi không có kết quả tốt, nhưng trong 2 năm đó, tôi đã học được nhiều điều từ những người tôi gặp và từ cộng đồng người Điếc, nơi tôi được chào đón với vòng tay ấm áp.

Phương Anh/Theo Huffposst